- Trang chủ /
- Công tác xã hội /
- Cảm xúc trong những ngày cách ly
Cảm xúc trong những ngày cách ly
- Cập nhật: 04/08/2021
- Tác giả: admin
Trong những ngày gần đây, khi tình hình dịch Covid-19 phức tạp, chúng ta đã cùng nhau hành động với tinh thần "chống dịch như chống giặc" và thực hiện chặt chẽ chỉ đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh Tiền Giang về việc giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16-CT-TTg. Bệnh viện Đa khoa Trung tâm Tiền Giang đã tiếp nhận nhiều trường hợp là nhân viên y tế F1 và đưa họ vào cách ly tập trung trong 14 ngày.
Khi nhận được thông báo là F1, tôi cảm thấy lo lắng và hoang mang. Tôi vội vàng đóng gói những vật dụng cá nhân vào balo và chờ đợi các đồng nghiệp lấy mẫu xét nghiệm PCR trước khi đưa vào cơ sở cách ly. Lúc 20h30, đội lấy mẫu xuất hiện, các đồng nghiệp trong bộ đồ phòng hộ màu xanh chậm rãi bước đến lấy mẫu. Đúng 21h, chiếc xe cấp cứu dùng cho phòng chống Covid-19 đợi tôi trước cổng bệnh viện. Tâm trạng của tôi không giống như lúc chở thiết bị cho bệnh viện Dã chiến, mà đầy lo lắng và nhiều suy nghĩ.
Điểm cách ly chỉ cách Bệnh viện một cây số, nhưng với tôi, đó là một hành trình dài. Tôi sợ hãi tột đỉnh khi đến khu cách ly tập trung ở trụ sở cũ của Sở tài nguyên và môi trường Tiền Giang. Trong biết bao lo âu trong lòng, nỗi lo lớn nhất vẫn là nguy cơ lây nhiễm chéo khi sinh hoạt chung. Nhưng chúng ta đều biết rằng, tỉnh mình đang gồng mình chống dịch, mỗi người phải nâng cao ý thức bảo vệ bản thân và khắc phục khó khăn để cùng nhau đẩy lùi đại dịch.
Các đồng nghiệp F1 trong khu cách ly cũng đang trải qua nhiều lo lắng. Họ lo về tình trạng sức khỏe có thể biến đổi, lo về gia đình, con cái,
lo về việc không có ai chăm sóc, lo về công việc và cả việc bị kỳ thị. Nếu trong xã hội không có sự kỳ thị và phân biệt đối xử với những người đang nghi ngờ nhiễm và nhiễm Covid-19, thì họ sẽ giảm được một phần lo lắng và gánh nặng. 14 ngày cách ly tập trung cũng đòi hỏi tinh thần mạnh mẽ để vượt qua. Thật khó khăn để đối mặt với nó.
Khi ở trong khu cách ly, tôi đã trải qua những trạng thái ban đầu lo lắng cùng với các đồng nghiệp, nhưng dần dần chúng biến mất và thay thế bằng sự ấm áp, tình thương và sự đoàn kết. Các nhân viên y tế luôn sẵn sàng hỗ trợ về vật chất để tôi và các đồng nghiệp cảm thấy thoải mái như ở nhà. Mỗi người cách ly được cung cấp ăn uống hàng ngày trị giá 80.000 đồng, bao gồm bữa sáng, trưa và chiều, cùng với các vật dụng cá nhân như chăn, gối, chiếu, xà phòng, kem đánh răng, khẩu trang và nước uống. Mỗi phòng cách ly được sắp xếp sao cho khoảng cách tối thiểu 2m giữa các giường.
Ngoài ra, nhờ sự quan tâm từ lãnh đạo Bệnh viện Đa khoa Trung tâm Tiền Giang và sự hỗ trợ của nhân viên, chúng tôi đã được đảm bảo về tinh thần và vật chất, đảm bảo có đầy đủ dưỡng chất trong suốt thời gian cách ly. Nhờ sự chu đáo và tận tâm của nhân viên y tế cơ quan cùng với các tiện nghi đầy đủ, tôi và các đồng nghiệp đã trải qua 14 ngày cách ly một cách thoải mái.
Thời gian trong khu cách ly trôi đi, cùng với đó là sự lo lắng và sợ hãi trong tôi cũng dần biến mất. Qua 14 ngày ở đây, đó là một trải nghiệm đáng nhớ. Và ngày trở về, mỗi người lại có một cảm xúc riêng, khác hoàn toàn so với cảm xúc ban đầu khi chuẩn bị nhập cách ly.